Thơ Đỗ Văn Đông

11.11.2014

Thơ Đỗ Văn Đông

 

 

 

 

Hà Nội ơi!

 

 

Tôi lớn khôn

 từ giọt sữa mẹ sông Hồng

Tôi chỉ tiếc

chưa kịp sống hết mình những ngày đã sống

Chưa được yêu hết mình

những gì tôi hằng khao khát được yêu

Đến hôm nay, tôi sắp phải xa Người

Hà Nội ơi!

 

 

                                                                  


Chông chênh

 

 

Con người không có tình yêu

Trái đất không còn lực hút

Quanh ta lực hấp dẫn không còn

Tất cả mong manh

hững hờ

     Bất ngờ tan biến…

Chông chênh

một cõi

Vô thường

 

 

 

Đ.V.Đ