Những câu thơ bất chợt - Xuân Hiệu
15.10.2018
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo như nét vẽ
Chiều hoàng hôn in bóng mẹ xiêu gầy.
Đường làng như thể chỉ tay
Năm xưa cũng tự lối này ra đi.
Mỗi người chỉ một ngõ quê
Đi ra chín hướng, đi về một phương.
Không là con sóng biển xanh
Xin làm một ngọn gió lành cố hương.
Kiếp người ở trọ trần gian
Yêu thương cho trọn
Bẽ bàng mà chi!
Mọi thứ cho đi, đi mãi mãi
Cho yêu thương sẽ nhận lại yêu thương.
X.H
Bài viết khác cùng số
Mười bảy và mười ba - Võ Thanh Nhật AnhGió lay Hòn Kẽm ngẩn ngơ Đá Dừng - Huỳnh Trương PhátCó một cây lê nở đầy hoa trắng - Ngô Thị Thục TrangNhớ gió... - Trần Thanh ThoaMùa đậu phộng - Y NguyênVườn không có nắng - Nguyễn Bá HòaParis có gì lạ không em?(*) - Văn KhoaLầm lũi cuộc về - Phạm Tấn DũngThơ La Mai Thy GiaPhía bên kia giậu - Mai Thanh VinhHướng nào cũng từ tim anh - Hoàng Thụy AnhThơ Vạn LộcLời người mẹ có con tự kỷ - Thụy SơnCô đơn - Nguyễn Thị Anh ĐàoDì tôi - Nguyễn Nho Thùy DươngVầng trăng Đà Nẵng - Lộc Bích KiệmThơ Nguyễn Duy ThanhTháng mười - Đinh Lê VũNhững câu thơ bất chợt - Xuân Hiệu7 bài thơ ngắn - Thanh QuếĐến Đà Nẵng, nhớ nhà thơ Thu Bồn - Đàm Chu Văn Sự dịch chuyển không gian văn học Việt Nam đương đại - Nguyễn Văn HùngMái tóc người thương trong thơ Nguyễn Văn Long - Nguyễn Thị PhúNữ văn sĩ Canada gốc Việt vào chung kết giải Nobel thay thế - Trần Trung SángÂm nhạc Đà Nẵng 5 năm nhìn lại - Văn Thu BíchLưu Quang Vũ với quê hương Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngNhững thanh âm từ “Trong những lời yêu thương”(*) - Nguyễn Nhã TiênHỒ SĨ BÌNH như bóng nhạn qua sông - Mai Hữu Phước“Đà Nẵng chống liên quân Pháp - Tây Ban Nha (1858-1860): Quá khứ và hiện tại”(*) - Bùi Văn Tiếng“Võ Hùng Vương’’ vở tuồng cổ đỉnh cao của nhà soạn tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh - Lê Công Phượng