Mưa nắng – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
Ta sống với nhau tròn hai mươi năm
Nắng ngoài hiên nhạt dần
Mưa rơi bên ngoài mùa thương, mùa nhớ
Ngày nào cũng tíu tít
Chân đi không bén gót
Anh vừa lau nhà xong
Gió bụi lại thổi về
Hai mươi năm anh lau mãi căn nhà không sạch.
Ngày nào cũng tíu tít
Việc không tên gõ cửa ầm ầm
Sao anh không dừng lại nhìn thật sâu vào mắt em
Sao anh không cầm tay em thật chặt đi dọc bờ sông nghe suối tỏ tình với đá
Sao anh không trở về nhìn giàn mướp hoa vàng đàn ong ngậm phấn gieo rực không gian.
Hai mươi năm
Anh dắt em chạy trong giấc mơ
Nhiều lần chạy đến chùa thắp hương nguyện cầu bão đừng đến
Ngày giỗ gia tiên lại khấn mong tài lộc đến đầy nhà
Khấp khởi thờ ông Táo, Thần tài để có chốn cầu xin
Sao cứ nhờ vả người khác
Ta ở đâu trong cuộc sống này.
Trong lúc anh dắt em chạy trong giấc mơ
Mùa thu đến bên vườn cúc thả những đám mây trong nụ hoa nhu nhú
Bãi cát dưới chân núi Sơn Trà ôm đại dương đùa gió nắng
Con mèo mướp ngoan hiền nằm bên chiều mở đôi mắt tròn vo chân trời vầng trăng đỏ.
Anh biết bây giờ nắng đang nhạt dần
Và cơn mưa đang rơi bên ngoài mùa thương, mùa nhớ.
N.N.K