Lấp lánh lạnh – Thơ Đoàn Minh Châu
01.12.2012
Có những ngày từng dòng mưa xưa chảy ướt nhòe buổi chiều lổ đổ trên vành xe giạt về phía ánh nhìn không mục đích
em ở đâu trong phiên chợ ồn ào những ơ hờ chớp nhoáng
anh ở đâu quanh phiên chợ nhập nhòa gió cát chiều này
có những ngày mảng trời chông chênh nghiêng đổ trong đôi mắt quen
xói vào lòng dày lên cỏ dại
nếu được chìm nghỉm trong cơn mơ xa hút
chìm nghỉm vào bóng mình lung linh quá khứ
em không nghe nhói đau rộn rã đổ dài trên tiếng nói cười gập ghềnh khuôn mặt
những ngày quen quen
sẫm đen giọt café đặc quánh dùng dằng không rơi đáy cốc
nụ đèn chói ma quái lưng trời giấu giếm đôi mắt anh xa thẳm
em cũng giấu được một đôi mắt chợt ướt theo cái lạnh đang luồn vào mạch máu
rối cuộn cơn điên xoắn xít
những ngày hoang dại như loài yêu quái không nhà
ngủ trên những ước mơ trượt qua nhau
Rút
từ tập: Đà Nẵng – Thơ 1997 - 2012
Có thể bạn quan tâm
Khí phách Trường Sa - Phạm Duy NghĩaKhát vọng tận hiến trong tranh Duy Ninh - Nguyễn Thị Anh ĐàoNước dưới chân cầu - Truyện ngắn Trịnh SơnMột thời và mãi mãi - Nguyễn Thị Thu SươngMột ngày với Đà Nẵng thân yêu! – Thơ Trần Trúc TâmGió từ phía cây me và mái đình – Ký Viên Phúc QuânTrở về tĩnh lặng – Thơ Đinh Thị Như ThúyCó một sớm mai - Thơ Lê Huy HạnhThăm trường - Thơ Lê Văn Hiểu Ghi vội ở Viêng Chăn – Thơ Bùi Công Minh