Gió hoang - Thơ Xuân Hiệu
28.06.2017
Ngọn gió như con ngựa hoang chạy băng băng qua từng
mô đất
mang cái nóng hầm hập của bê tông cốt thép phả vào
không trung...
Tìm nơi trú ngụ.
Gió như con ngựa hoang giận dữ
rít lên những tiếng ghê người
Dường như gió đã mệt nhoài, cất tiếng gọi: Rừng ơi!
Trước mặt gió chỉ là khoảng trống hoang tàn và
màu bê tông xám xịt
và những con người đứng trơ trơ như xác không hồn!
Ngọn gió rã rời
Đi về phía hoàng hôn.
X.H
Có thể bạn quan tâm
Tan một ngày - Nguyễn Thị Anh Đào Ảo ảnh – Thơ Nguyễn Văn TámNgười tình của bố - Truyện ngắn Phương QuýBên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt AnhThời xưa gió thổi về - Thơ Nguyễn Nhã TiênẤm dấu chân xưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaTháng năm dài lắm - Nguyễn Văn TámNhư áng mây bay – Thơ Thùy DươngChiều – Thơ Nguyễn Phương LiênRu cỏ - Thơ Trần Quang Quý