Đoản khúc xuân - Thơ Trương Công Mùi
16.07.2012
Ta như nghe
tình xuân thầm thì trong nách lá
Gió leo pheo ru nhẹ tóc em bay
Nắng nhợt nhạt u hoài nơi ngõ phố
Lòng bâng khuâng chợt thoáng chút cơ hồ
Ta như nghe
nỗi niềm xưa trầm tích
Ai vô tình vỡ hóa mảnh hồn ta
Dáng Ngũ Hành dẫu nghìn năm cổ tự
Viện Chàm xưa rêu phủ vẫn thăng hoa
Ta như nghe
ký vãng xanh hiện về neo khoảng trống
Bạn đời ơi! chạm cốc đắng ly tràn
Câu thơ cũ vết bầm chưng hóa đá
Bỗng cồn cào thức dậy tiếng râm ran
Ta như nghe
tiếng lòng rung nhịp thở
Kỷ niệm xưa rộn rịp hối nhau về
Rừng biên giới đồng đội còn nằm lại
Đời chung riêng xuôi một cõi đi về
Ừ thế đấy, tình xuân là thế đấy!
Đường nhân sinh phù phiếm chút phong trần
Nẻo hư vô hóa thân thành bụi cát
Đóa phù vân gởi lại kiếp phù vân
Có thể bạn quan tâm
Nhà báo và chữ nghĩa - Bùi Văn TiếngTên anh, tên dòng sông – Thơ Nguyễn Văn TámHải thần trong tín ngưỡng người Hoa ở Hội An - Vũ Hoài AnTìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngNhớ mùa Giáng sinh xưa - Thơ Mai Hữu PhướcDị biệt - Truyện ngắn Trần Khánh Minh SơnĐường ta đi dài theo đất nước - Nguyễn Thị Thu SươngVườn trúc – Nguyễn Linh KhiếuPhía trăng lên – Thơ Lê Anh DũngRong rêu phận người – Thơ Nguyễn An Bình