Rơi…Thơ Ngọc Yến
19.03.2012
Đánh rơi đâu mất nụ cười
Loanh quanh chỉ một sắc trời hư không
Nắng xiên chẳng thấu tấc lòng
Mưa nghiêng chẳng thấm bụi hồng trần gian
Bể dâu một kiếp đá vàng
Bao cay đắng cũng một hàng lệ rơi
Thì thôi này hỡi tôi ơi
Trắng – Đen cũng hết một đời trầm luân
Tơ lòng chùng nhịp rưng rưng
Tàn đêm giấc mộng ngập ngừng nhẹ rơi
Xòe tay xin một lẽ đời
Không không – sắc sắc…cõi người nhẹ tênh.
Có thể bạn quan tâm
Mười năm – Thơ Đinh Thị Như Thúy Chiếc lá hình giọt lệ - Truyện ngắn Quế HươngNgày của bé - Ngô Liên HươngMây trắng trên cao - Hoàng Nhật TuyênNgư dân và biển cả - Bùi Văn TiếngBài hát về mùa xuân thành phố – Thơ Bùi Công MinhVọng biển - Nguyễn Ngọc PhúMưa nắng – Thơ Nguyễn Nho KhiêmKhông phải tại em – Thơ Lê Huy HạnhBiển trắng - Nguyễn Văn Tám