Nhớ mùa Đông - Hà Nội – Thơ Nguyễn Văn Tám
Có những lúc ta nhớ không cầm lòng
Tuổi thơ ta - Hà Nội
Ôi thế giới của ước mơ hoài niệm
Mảnh đất kinh kỳ như được ướp bởi mùi hương lạ, rất riêng
vẫn còn đây vườn nắng, ngọn cỏ hoang
Giàn hoa lý chết khô trong ngõ vắng
Giọt ghita rơi trong đêm tịnh lặng
Tiếng kinh cầu phía nhà thờ Cửa Bắc buồn buồn
Cổ Ngư - nơi hò hẹn cuối con đường
Một gã lãng tử mải miết đi trong chập choạng hoàng hôn
với chiếc áo bành tô cũ nát
Góc Tây Hồ cây phượng già xơ xác
Thả hoa rơi loang đỏ mặt hồ
Ta đã từng lang thang cuối bãi sông Hồng
Hạt phù sa theo kẽ chân vào giấc ngủ
Mảng tường vôi phố Khâm Thiên loang lổ
Đêm mùa Đông vọng lại tiếng còi tàu
Biền biệt xa Hà Nội ngần ấy năm trời
Thời gian lùi càng xa - ta càng nhớ Hà Nội!
Kỳ lạ thay mỗi lần về, mỗi lần bối rối
Chạm vào mùa Đông, chạm vào tuổi thơ tôi!
N.V.T