Một tấm lòng thơ

03.03.2021
Nguyen Thu
Thông thường nghe một họa sĩ biếm làm thơ, người ta dễ nghĩ thơ họ sẽ là thơ châm biếm, thơ thế sự. Song tiếp xúc với những tập sách Trần Văn Thọ đã xuất bản, tôi hoàn toàn bất ngờ với những vần thơ da diết với tình đời, tình người. Sau tập thơ đầu tay “Về bến sông đêm” (2017), “Hương xưa” (tập ca khúc phổ thơ) (2020); Trần Văn Thọ thử sức với 75 bài thơ bốn câu ở “Giọt mặn” (NXB Hội nhà văn) vừa ra mắt đầu năm 2021.

Một tấm lòng thơ

Thơ ca với Trần Văn Thọ là nơi gửi gắm hoài niệm về những cuộc tình thầm kín chưa lần ngỏ, để suy cảm “men tình ai ủ mà say lạ đời”, tự mình “nhớ nhung nhuộm tím cả vườn tương tư” (Chiều nhớ). Và nỗi buồn, niềm nhớ, lòng tơ vương muôn đời nay vẫn là cảm thức quen thuộc của thơ: “Một tay đậy đệm nỗi buồn/ Một tay níu sợi hoàng hôn úa màu” (Lạc đêm)…

Bên cạnh mảng thơ viết về đề tài tình yêu, Trần Văn Thọ còn dành nhiều sáng tác cho quê hương và gia đình. Quê gốc ở vùng ngoại ô Huế nhưng vì mưu sinh, cha mẹ anh phải rời làng vào chốn thị thành. Nỗi nhớ làng quê với những năm tháng tuổi thơ gắn bó cùng dòng sông bên nhà, có hương hoa dủ dẻ thơm nồng và tiếng chim lạc loài “bắt cô trói cột” thao thiết chảy trong những vần thơ anh. “Giọt dài níu giọt vắn thưa/ Mồ hôi mẹ mặn đẫm thừa nắng phơi/ Giọt rơi, từng giọt mặn rơi/ Thành hoa thành hạt thành lời thơ con” (Giọt mặn). Ở những bài thơ viết về các đề tài khác như nhân sinh, thiền…, Trần Văn Thọ thể hiện lòng yêu sống và truyền cho độc giả những tin tưởng, hy vọng. Để có được điều đó con người cần chọn một thái độ an nhiên, buông bỏ ưu phiền: “Lời kinh chùa quyện hương sen/ Gột sân si lẫn bon chen đời này/ Hái cành sen ướm trên tay/ Đóa hoa vừa nở đã đầy sắc hương” (Ngộ).

Suốt 75 bài thơ ngắn, Trần Văn Thọ dành nhiều ưu ái cho thể thơ lục bát. Đây vốn là một thể quen thuộc nhưng cũng đầy thách thức nếu người viết không “chắc tay”. Những dòng lục bát đầy hoài niệm khiến người đọc xao động: “Soi gương chải tóc mùa xuân/ Sợi hiu hắt, sợi lo toan, xô bồ/ Chải vào ký ức hư vô/ Chợt thương một thuở hương bồ kết thơm” (Chải tóc). Thương nhớ mái tóc dài, phải chăng Trần Văn Thọ gửi gắm suy tư về những giá trị xưa đang dần mất đi trong cuộc sống hiện đại, để rồi chỉ còn bắt gặp đâu đó trong ký ức.

Đến với những trang thơ của “Giọt mặn”, tôi gặp một Trần Văn Thọ tha thiết dâng tặng đời những quả ngọt kết tinh từ đam mê sáng tác. Dẫu trong tập sách vẫn còn đôi bài ý tứ và thi ảnh chưa thật độc, lạ nhưng thơ ca vốn là tiếng lòng chân thực, sâu thẳm nhất, “thơ chỉ bật ra trong tim khi cuộc sống đã thật tràn đầy”.

 (baoquangnam.vn)