Giọng quê – thơ Phụng Lam
13.02.2013
Tặng Bùi Xuân
Nhiều từ cũ rích cũ ra
cái âm nặng trịch thế mà vẫn thương
lại hay cắc cớ hỏi lòng
có khi mô để lưu vong tâm hồn?
Bỏ quên tiếng dế, trăng đồng
cánh cò bơi nhớ mênh mông quê nhà
rạ rơm dỗ mớm ơi à
một thời…còn giấc mơ hoa chập chờn.
Cũ ra cũ rích xói mòn
bắm môi ăn cục nói hòn giọng quê.
P. L
Có thể bạn quan tâm
Thong thả với sông Hàn - Thơ Mai Mộng TưởngGiấc ngủ của tôi – Thơ Thanh QuếRu anh thức - Thơ Đặng Nguyệt AnhBờ bãi riêng tôi – Thơ Nguyễn Nhã TiênNgẩn ngơ Hạ Long – Thơ Nguyễn Văn TámGIẢN DỊ - Thơ Bùi Công MinhHà Nội, buổi chiều yên - Thơ Bùi Công MinhSông quê ngày cũ – Thơ Nguyễn Hoàng SaNhững ngọn sóng tỏa hương - Trần Mai HườngLá ngô đồng - Ngân Vịnh